Chỉ có ở trong phim, tình huống này mới không thể diễn ra, còn ngoài đời thực, hạnh phúc luôn chờ bạn tìm thấy...
Quân lặng lẽ bước vào căn phòng còn mờ sáng, đằng sau tấm rèm cửa màu trắng kia là bầu trời nhạt nắng, ánh nắng vàng hiếm hoi của mùa đông Paris. Người con gái với mái tóc nâu dài đang chăm chú viết lách gì đó, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhẹ sang một bên nhíu mày suy nghĩ, rồi lại hý hoáy viết tiếp. Quân đứng đó, một khoảng cách, cố gắng yên lặng để cô gái không nhận ra sự có mặt của mình, đôi mắt dịu dàng nhìn ngắm, liệu có phải là yêu thương? Bỗng, cô gái cất lời làm Quân giật bắn mình :
- Thời tiết hôm nay đẹp quá, phải không anh?
- Àh, uhm ...
Quân vừa nói vừa kéo nhẹ rèm cửa sang một bên.
- Vậy em phải cho ánh sáng cơ hội được vào phòng chứ. Mình đi nào !
- Vâng.
Cô gái nhủ khẽ rồi đặt cuốn sổ màu hồng nằm gọn trong hộc bàn, đứng dậy với lấy chiếc áo vắt trên mặt giường. Nhanh nhẹn bước theo Quân, trong khi anh đã ở xa tít trên con đường dài.
....................................................................................
Macéo là một quán ăn khá đơn giản quen thuộc của hai người trẻ tại một thành phố sôi động như Paris, quán ăn gọn gàng và thông thoáng. Nguyên luôn thích cái cảm giác được nhìn từ trong cửa sổ ra ngoài ánh nắng chứa chan, lâu lắm rồi mới có một ngày như hôm nay, ngày nắng mùa đông. Thong thả nói về những câu chuyện đời thường, từ tốn mà không ngại ngùng. Bữa trưa nhẹ trôi qua được bên nhau là một khoảng thời gian ngắn nhưng ý nghĩa, với cả hai, nhưng thường điều đó vẫn làm Quân phủ nhận. Chẳng biết từ khi nào mà Quân đã đóng vai một chàng trai hay phủ nhận như thế, dù chỉ là những chuyện vô cùng đơn giản, bởi vì anh biết, chỉ cần công nhận một lần thôi, là anh sẽ không chịu đựng được mà lao ra ôm chặt lấy Nguyên và nói rằng anh yêu cô, rất yêu cô.
Đôi lúc giữa họ không còn khoảng cách, là những lúc tình yêu lấn át được lý trí, làm họ quên đi cái rào cản mà cả hai người đều đặt ra trong lòng. Họ không biết cả hai đã yêu nhau từ khi nào, khi nhận ra thì đã quá muộn để từ bỏ. Tình yêu đó làm Quân không thể rời xa được Nguyên, còn Nguyên lại càng muốn gần anh thêm. Quân đã từng coi Nguyên như một cô bé biết ở bên anh cùng giãi bày và chia sẻ, chuyện về gia đình, cuộc sống và tình yêu. Dần dần, ngọn lửa tình yêu le lói trong lòng Quân. Càng được Nguyên hiểu thấu, ngọn lửa ấy càng bùng lên mạnh mẽ. Cho đến khi không thể nào dập tắt nổi, Quân bắt đầu nhận thức và né tránh. Người con gái đang chờ đợi anh là một nỗi trăn trở lớn mà Quân từng nói với Nguyên. Anh và cô ấy yêu nhau, lời hứa trở về kết hôn là đích đến của chuyến du học lần này với Quân, và lại là sự hụt hẫng lớn nhất với Nguyên. Một vài lần, Quân nói với Nguyên rằng anh biết tình cảm của Nguyên nhưng anh thì không thể, không gì có thể chấp nhận. Từ lúc đó, anh cố gắng mang một thái độ khác với Nguyên, bản thân anh phải đi trái với lòng mình, không cho phép mình được gần gũi Nguyên. Với anh, chỉ mỗi ngày được nhìn thấy cô, là đủ mãn nguyện để Quân tiếp tục giấu kín tìn yêu và lạnh lùng với cô.
Nguyên đã quen với cảm giác bị bỏ rơi khi ra về, và lần này cũng vậy. Quân lấy cớ phải về trước. Chỉ để anh lẩn tránh sự thật rằng đây không phải là một cuộc hẹn hò của hai người, và sẽ chẳng bao giờ những lần họ cùng bước đi hay nắm tay nhau được gọi là hẹn hò cả. Thế là Nguyên lại bước từng bước, miệng lẩm nhẩm đếm theo. Chiếc khăn quàng cổ Walmart bay phất phơ trong gió, cô chưa muốn về nhà ngay, đi lòng vòng không điểm dừng là một sở thích của Nguyên trong những lần buộc phải một mình thế này. "508, 509, 510 ..." Bỗng điện thoại rung lên trong túi áo khoác, Nguyên vội dừng lại và nhận ra số của Quân :
- Có chuyện gì vậy anh?
- ....
- Chờ em 10', ok!
Nhận ra giọng nói không bình thường của Quân, đôi môi mím chặt, Nguyên cố gắng nín thở cắm đầu một mạch trên con phố dài...
- Khốn khiếp! Không thể bay ngày hôm nay! Anh ... điên lên mất! Anh không thể chờ được!!!
Quân gằn giọng và tức giận, đôi mắt anh trợn lên rất đáng sợ. Những chiếc mắc áo nhanh như chớp được giật đổ mạnh xuống va-li. Nguyên hoảng loạn chạy lại, đôi bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy hai cánh tay Quân, như thể sợ anh sẽ làm điều gì dại dột... Cô hét to:
- Bình tĩnh lại, Quân, nghe em!
- Cô ấy sẽ ko chịu đựng được nữa, Vy đang rất mệt, em biết không?
- ... Đừng thế này mà, ANH!
- Vy ... Vy, cô ấy chờ anh.
- Được rồi, cô ấy sẽ ổn mà, nhưng anh phải bình tĩnh, được không? Được ko anh?
Nhẹ nhàng áp chặt vào bờ ngực vững chãi của Quân, Nguyên thở dài :
- Anh làm ơn, chờ đi anh, làm ơn ...
Ngửa mặt lên trần nhà, bất lực để giọt nước mắt lăn dài trên má, đỡ lấy cô gái nhỏ đang dựa vào mình, Quân cố gắng kìm nén sự đau đớn dồn nén khắp thân thể... Tia nắng yếu ớt cuối cùng đã gần tắt.
***
Căn phòng ngổn ngang những bộ quần áo, vài thứ giấy tờ, cánh cửa gỗ vẫn mở toang, không khí lạnh lẽo tràn ngập. Bỗng cảm nhận được mùi gỗ cây tuyết tùng quen thuộc, Nguyên chợt tỉnh giấc, ngước mắt lên, cô thấy Quân đang ngủ, tay anh vẫn choàng qua lưng cô, chỉ có điều, cả hai đang ngồi dựa dưới thành giường. Đêm yên bình và lạnh lùng. Nở một nụ cười buồn, áp chặt người vào anh hơn nữa, Nguyên lại thiếp đi ...
Tỉnh dậy nhận ra bầu trời sáng mờ mịt, không ngờ sự mệt mỏi đã kéo giấc ngủ dài đến thế, Nguyên vòng xuống bếp pha 1 ly cafe và làm bữa sáng, rồi sắp gọn đồ đạc của Quân vào vali, cuối cùng mới đánh thức Quân dậy. Còn 5 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh.
..................................................
Sài Gòn - một buổi sáng với khí hậu nắng nóng quen thuộc. Quân vừa bước vào một quán cafe đông đúc, những tờ báo còn mới và một cây bút bi xanh vừa được anh đặt xuống bàn, Quân hỏi người phục vụ tên một loại trà Trung Quốc, rồi bắt đầu cúi xuống gạch gạch vài mẩu tin. Nhìn là biết anh đang tìm một công việc. Còn 5 công ty nữa mà anh dự định sẽ đến. Quân bắt đầu bực bội và chán nản, anh không ngờ tìm một công việc phù hợp với trình độ và yêu cầu của bản thân lại khó khăn đến vậy.
Quân trở về đến nay đã gần 1 năm, có quá nhiều chuyện để anh phải ở lại, thậm chí nghỉ học để ở lại Việt Nam. Nếu ngay từ đầu anh quay lại Pháp, chắc bằng tầm này, chỉ hơn 2 tháng nữa là tốt nghiệp rồi. Người không hiểu chuyện sẽ hoài nghi điều gì làm anh phải bỏ mặc tương lai như vậy, gia đình hạnh phúc, cuộc sống đầy đủ, còn thiếu gì nữa? Quân không trả lời được, bởi lý do anh đưa ra không đủ để người khác phải tin. Rằng, sau cái chết của Vy, anh cũng gần như chết theo cô ấy.
Hỏi anh có đau khổ không? Anh nói có. Hỏi anh có hối hận không? Anh nói có. Hỏi anh có tiếc không? Cũng là có. Nhưng khi hỏi anh có yêu Vy không? Anh không trả lời được.
Chẳng ai xa lạ, mà chính trái tim anh đang tự vấn mình như vậy đấy. Anh thừa biết, mình yêu ai. Anh không còn yêu Vy từ khi gặp được Nguyên, nhưng anh không muốn mình là kẻ xấu xa khi bỏ người mình dự định cưới để đi yêu người mình yêu. Đó là cái nghịch lý người khác nhận thấy quá rõ còn anh lại mơ hồ. Đến lúc này, Quân càng cảm thấy mình tồi tệ hơn ai hết, anh căm thù bản thân bởi cho tới lúc Vy chết anh vẫn lừa dối rằng anh yêu cô. Thế nên giờ anh sống, anh vẫn phải bảo vệ lời nói dối đó của mình, không một cuộc điện thoại cho Nguyên bao tháng ngày, không liên lạc và hỏi thăm, và cả không dám nhắc đến tên cô nữa... Quân khốn khổ với những suy nghĩ của mình, chợt anh thở dài rồi đứng lên tính tiền... Tách trà nguội và đầy rung lên khi người khách vừa rời khỏi.
Trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, ngồi xuống bên chiếc laptop, rồi cáu kỉnh khi thấy toàn những mail vớ vẩn. Nhớ tới những lời cậu bạn thân nói trong máy điện thoại, Quân ngồi xuống bên chiếc vali đựng đồ. Ngày mới về, anh chỉ lấy một vài thứ đồ rồi vứt xó đấy, chẳng buồn xem lại, hầu hết toàn quần áo mùa đông, trời Sài Gòn làm sao mặc được. Hôm nay bạn thân hỏi mượn vali đi Đài Loan vài tháng, anh mới chịu xếp đồ đạc ra. Xếp mọi thứ lên mặt sàn gỗ, sực nhớ tới cái ngăn kéo nhỏ đựng chiếc đồng hồ Nguyên tặng từ lâu, Quân kéo nhẹ khóa, chiếc đồng hồ Tissot hiện ra, bên cạnh là một mảnh giấy trắng được gấp làm đôi. Vội vàng giở mảnh giấy, bất chợt mặt Quân tím tái, bàn tay anh đưa lên bờ ngực đau thắt. Đó là một bài thơ, Nguyên viết cho anh, tựa đề: "Ngày mai anh đi"
Nếu ngày mai anh có phải ra đi
Để tim em thêm chất chứa muộn phiền
Nỗi ưu sầu anh nơi nao có biết
Chỉ riêng em mải miết với cô đơn.
Nếu ngày mai anh có phải ra đi
Trả lời cho em mãi tới khi nào về?
Con đường dài không còn in chân bước
Chỉ kỷ niệm làm ướt nhòe đôi mi.
Vậy nếu ngày mai anh có phải ra đi
Thì xin anh hãy chớ đừng quay lại nhìn
Cứ để mình em chìm vào trong nỗi nhớ
Chờ khi anh về sẽ thức tỉnh con tim.
Và nếu ngày mai anh có phải ra đi
Anh ơi có biết, em nơi đây buồn lắm
Đằng kia chân trời mờ mịt và tối tăm
Chỉ mong anh về sưởi ấm mãi ngàn năm ...
Gửi người em yêu - Nguyên.
Điều Quân nhận ra lúc này, đó là trong câu chuyện tình yêu của anh, người bị tổn thương nhất không phải Vy, lại càng không phải anh, mà thật ra là Nguyên, cô ấy đau hơn ai hết. Đêm hôm đó Nguyên đã thức để viết bài thơ này, cô ấy trăn trở quá nhiều, và những yêu cầu nhỏ nhoi của Nguyên, ngay cả một câu hỏi của cô, Quân cũng chẳng bao giờ đáp ứng được... Loạng choạng đứng dậy, đổ ập xuống giường , Quân tưởng mình không bao giờ gượng dậy được nữa.
.............................................................................................
Là Sài Gòn, một ngày tương tự của 3 tháng sau.
Một chàng trai trẻ thở hồng hộc chạy vào sân bay, may mắn vẫn còn thừa 15', đi thẳng tới phía làm thủ tục mà không để ý tấm bảng báo vừa có một chuyến bay từ Paris hạ cánh.
Cùng lúc đó, chiếc máy bay A340-300s của hãng hàng không Air France vừa đáp xuống Tân Sơn Nhất, một cô gái nhỏ với quần jeans và áo trắng đang mỉm cười chào lại anh chàng tiếp viên hàng không rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Họ gặp nhau ngay tại phi trường, một khi hai trái tim đã cùng chung nhịp đập, thật không khó khăn để chúng tìm ra nhau. Chỉ có ở trong phim, tình huống này mới không thể diễn ra, còn ngoài đời thực, hạnh phúc luôn chờ bạn tìm thấy. Giờ đây, niềm hạnh phúc đó đang tràn ngập bầu trời đầy nắng ấm. Nơi có một tình yêu chân thành, họ ôm lấy nhau và chàng trai thủ thỉ :
- Cho anh một cơ hội, em nhé!
Còn cô gái, khẽ thở và gật đầu:
- Em luôn sẵn sàng cho ánh sáng cơ hội, anh biết không?