Câu đầu tiên mà công tử Sài thành nói với công tử phố núi là “thằng này trên rừng xuống, muốn gì mày?”. Công tử phố núi không đáp, chỉ tay vào chiếc xe và nói: “Của mày hả? Đua cho vui”.
Kiểu chơi như Hội Đồng Trạch, cha của công tử Bạc Liêu ngày trước, ăn vận lôi thôi vào salon ôtô, sắm xe hơi bốn chỗ nhãn hiệu Hoa Kỳ mà chỉ có toàn quyền Đông Dương mới mua nổi không thu hút đám công tử mới nổi ở Sài thành lắm. Cái kiểu chơi trội này, chỉ có một đại gia ở Bình Dương còn vận dụng để “lâu lâu, dạy cho đám thành phố biết thế nào người có tiền”.
Một lần, đại gia Bình Dương mang dép lê, mặc quần vải xanh, áo sơmi bùi nhùi bước vào một salon ô tô hỏi mua vài chiếc Mec (Mercedes) về chạy chơi”. Đương nhiên, không nhân viên bán hàng nào thèm quan tâm đến “cái thằng cha nghèo mà cà chớn đó”. Mãi đến khi, đại gia chồng tiền mặt, mua luôn một lúc 3 chiếc Mec có giá hơn một tỷ đồng mỗi chiếc thì chủ salon ô tô mới phát hoảng.
Ngay lập tức, các chủ salon bung nhân viên ra chèo kéo đại gia đến tham quan salon của mình. Nhưng đại gia đã chán cuộc thị sát, nên leo lên xe kêu tài xế dông thẳng về Bình Dương mở hẳn một salon ô tô cho riêng mình để khỏi phải “mắc công” khi muốn đi mua sắm xe.
Chuyện của đại gia là thế, chuyện của công tử cũng chẳng kém cạnh gì. Những năm trước, phố núi Tây Nguyên không hề có công tử đúng “đẳng cấp” của công tử. Nếu so về mức độ vung tiền của Hắc Bạch công tử ngày trước thì cũng khó có thể biết được rằng “ai bạo tay hơn”.
Công tử phố núi nổi danh ở phố vào dịp sinh nhật năm 16 tuổi, khi được mẹ mua cho chiếc mô tô hiệu Yamaha có giá tiền đắt nhất tỉnh. Chạy xe mô tô được ít lâu thì công tử chán, nhất định buộc mẹ phải đổi xe cho mình. Lần này, công tử không dùng xe hai bánh nữa mà chuyển sang xe bốn bánh.
Năm công tử học lớp 12, công tử tự chạy xe hơi đi học khiến cả trường phát hoảng. Thời điểm ấy, nhà có xe hơi tại phố núi chỉ đếm trên đầu ngón tay mà hơn nữa, chuyện học sinh lái xe hơi đi học chỉ có mình công tử có khả năng làm được. Mãi về sau, một công tử khác của đất Sài thành mới lập lại kịch bản này, phần về công tử Sài thành này chúng tôi sẽ đề cập phần sau của bài viết.
Đã là công tử thì đừng bàn nhiều đến chuyện đi học để mà.. học. Vì không chóng thì chầy, công tử sẽ được mẹ cho sang Tây du học. Làm công tử mà không đi học ở Tây, thì khó đạt đẳng cấp theo đúng nghĩa của danh từ công tử. Đã xác định phải đạt cho được tiêu chí này, nên công tử phố núi cũng chẳng cần phải bận tâm đến chuyện học là mấy, việc chủ yếu của công tử là “sống sao cho xứng với danh xưng”. Công tử phố núi mê nhất là tốc độ, thế nên, không ngày nào đường phố thiếu những pha xiếc ngoạn mục của công tử thời mà công tử còn ở Việt Nam.
Có lần, công tử phố núi rủ một đám bạn cũng thuộc dạng “nhà thừa tiền, thiếu con” tụ tập đua xe cho vui. Một tay trong đám nhăn nhó bảo với công tử rằng dạo này kẹt, không có tiền đặt độ. Không nói không rằng, công tử phố núi rút một tập dollar quẳng vào mặt chiến hữu, nói: “Cầm cái này đua cho nó vui". Lấy tiền của mình để đặt cược với tiêu chí của mình, thì chắc là chỉ có mình công tử phố núi mới chơi cái dạng ấy. Mà đã hết đâu, trước ngày công tử rời Việt Nam đi Tây học, chiến hữu kia kiếm công tử để trả lại tiền, công tử chỉ vào mặt và nói: “Tiền tao mang nấu chè đậu xanh, cũng được, mày đưa cho tao vài đồng bạc lẻ này làm gì. Cất đi, để dành khi nào... té xe thì mua thuốc mà dùng”.
Công tử phố núi đi Tây học, đám dân chơi phố núi không có thủ lĩnh, mạnh ai nấy chơi một thời gian rồi cũng tự lánh nhau ra. Thỉnh thoảng công tử về nước, tụ tập vài thằng bạn đua xe cho vui, chỉ vui thôi chứ không cá độ vì thời điểm này, không có chiếc xe hơi nào ở phố núi có thể đọ với dàn xe hầm hố của công tử. Có chuyện dân chơi đồn với nhau rằng, công tử phố núi sinh nhăm Nhâm Tuất. Có thể để lấy hên, nên bất cứ khi nào, trong xe hơi của công tử phố núi cũng có một con chó nhỏ như là vật phò mạng.
Khi mới sang Tây, đầu tiên công tử phố núi học ở Mỹ. Sau chuyển sang Canada, công tử ăn chơi tài mà nhiều quá nên rớt sang Úc và cuối cùng về Việt Nam. Sau vài năm đi Tây lại về Việt Nam, công tử phố núi đã nhanh chóng leo lên trở thành “ngôi sao sáng” trong giới ăn chơi Việt.
Một lần, công tử lái chiếc ô tô thể thao hai cửa đến vũ trường ở quận 1 uống rượu chơi thì vô tình chạm phải chiếc ô tô thể loại 2 cửa khác đậu kế bên. Mất cả hứng thú uống rượu, công tử phố núi yêu cầu đàm bạn đi cùng với mình điệu cho bằng được “cái thằng đi xe như tao” ra khỏi vũ trường để phân tài cao thấp, phân xe mạnh yếu trên xa lộ Điện Biên Phủ.
Không may cho công tử phố núi, kẻ sở hữu chiếc xe ô tô thể thao ấy lại là một công tử Sài thành. Sài thành có bốn công tử thì đây là công tử mê xe hơi nhất, nhưng không mê tốc độ, được giới công tử đặt cho biệt danh là công tử xe hơi. Ba công tử còn lại chủ yếu thích... gái đẹp.
Câu đầu tiên mà công tử Sài thành nói với công tử phố núi là “thằng này trên rừng xuống, muốn gì mày?”. Công tử phố núi không đáp, chỉ tay vào chiếc xe và nói: “Của mày hả? Đua cho vui”. Dĩ nhiên, công tử Sài thành không thể nào làm ngơ trước cái kiểu “bố láo” ấy của một thằng “mới ở Tây về”. Cuộc đua này về sau gây ầm ĩ trong dư luận thành phố khi cả hai công tử đều bị lực lượng Công an tóm vì vi phạm trật tự giao thông. Sau cái đận thách đố bất thành đó, công tử Sài thành tuyên bố sẽ không “đội trời chung” với công tử phố núi. Và, hoàng loạt cuộc “thư hùng” với vũ khí là dollar được hai công tử liên tục tung ra để “đồ sát” nhau.
Công tử Sài thành vốn là con đầu trong một gia đình kinh doanh ở TP HCM. Có thời điểm, hầu như tất cả các công trình xây dựng trên toàn miền Nam đều là khách hàng của gia đình công tử. Công tử Sài Thành có nhiều xe hơi, không chiếc nào dưới 1 tỷ đồng đúng đẳng cấp “Sáng đi Mẹc cafe, trưa Camry ăn vặt, tối thể thao vũ trường”. So với tiếng vang của công tử phố núi, thì tiếng tăm của công tử Sài thành có vẻ như kém thế. Nhưng, trong thế giới của các tín đồ game online thì cái tên của công tử Sài thành đã “vang dội khắp giang hồ”.
Toàn bộ bảo bối trong game online Võ Lâm Truyền Kỳ của công tử Sài thành có giá vài tỷ đồng. Không nhân vật nào trong game khi công tử thấy ghét mà không đồ sát được. Trước đó, có ca sĩ cũng thuộc dạng tiếng tăm, đánh tiếng muốn mua lại công tử cây bổng giá hơn 700 triệu đồng. Công tử nghe lời đề nghị xong cười bảo: “Ông rảnh không? Rảnh thì tối kiếm chỗ nào khuất khuất gió, đốt dollar sưởi ấm với tôi cho vui. Chứ nói chuyện tiền bạc với tôi làm gì?”. Nghe xong lời đề nghị ngược của công tử Sài thành, ca sĩ tiếng tăm lặn một hơi không sủi nổi bọt.
Trở lại cái đận đua xe bất thành ấy, công tử phố núi và công tử Sài thành trở nên hằm hè nhau trong mọi chuyện. Vào vũ trường, công tử phố núi gọi chai rượu giá dăm triệu, thì công tử Sài thành bĩu môi, gọi chai đắt hơn để lau giày. Chạm nhau ở quán bar ăn khuya trên đường Nguyễn Trãi, vừa nhác thấy bóng công tử Sài thành, công tử phố núi lập tức bao hết các bàn trống để công tử Sài thành vào thế đi ra thì mất mặt, đi vào thì chỉ biết.. cãi nhau với nhân viên.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn này là chuyện công tử Sài thành chỉ mặt công tử phố núi quát lên: “Mày giỏi thì mang vàng ra chọi sóng với tao”. Cái chuyện mang vàng ra chọi sóng trước đây, dân chơi tại thành phố lâu lâu cũng làm một lần. Nhưng, những lần ấy so với hai công tử chỉ là lặt vặt.
Đúng hẹn, công tử Sài thành và công tử phố núi gặp nhau ở khu bờ sông Thanh Đa. Phía sau hai công tử toàn là các chiến hữu, phía công tử Sài thành áp đảo hơn bởi các tiểu đại gia liên tục hò hét khiêu khích. Phía công tử phố núi chỉ có mỗi công tử và cô người mẫu trầm ngâm soạn tin nhắn điện thoại, có vẻ như không quan tâm đến màn “đấu vàng” của hai công tử. Từng khoen vàng được trọng tài định giá trị tương đương nhau rời tay của hai công tử lặn mất tăm dưới dòng nước đục ngàu của con sông Sài Gòn chảy vào địa phận bán đảo Thanh Đa. Tới khoen vàng thứ... vài chục, công tử phố núi phủi tay, nhìn công tử Sài thành không nói gì. Tưởng “cái thằng ở rừng” đã nhát tay, công tử Sài thành chưa kịp lên lớp thì đột nhiên, công tử phố núi rút từ túi quần ra cái đi động Vertu, giá trên 20 nghìn USD nhẹ nhàng ném xuống dòng sông rồi cười lớn bỏ lên xe hơi với người đẹp đi thẳng. Công tử sài thành đứng ngẩn ngơ vì cử chỉ đó. Trên bờ, đám “tiểu đại gia” hò hét khi đinh ninh rằng công tử Sài thành đã thắng cuộc. Chỉ mình công tử Sài thành hiểu rằng “cái thằng ở rừng” ấy không đơn giản như mình tưởng.
Sau lần đó, mối “thâm thù” giữa hai công tử không còn sâu đậm như trước nữa. Dẫu cái chuyện, “mày vào vũ trường gọi 5 chai rượu, thì tao gọi 10 chai” vẫn thường xuyên xảy ra. Khi đẳng cấp của mình được khẳng định bởi con mộc của trò “mang vàng chọi sóng” đóng dấu, công tử phố núi cũng bớt những trò “lặt vặt” đó. Niềm đam mê của công tử phố núi giờ là người mẫu, đã có lần, cô người mẫu đi cùng với công tử phải bẽn lẽn bởi câu tuyên bố xanh rờn của công tử phố núi: “Người mẫu nổi tiếng của cái thành phố này tao đã xài sạch”.
Đình đám nhất là mối tình với cô người mẫu kiêm diễn viên khá nổi tiếng. Đã là người mẫu thì dĩ nhiên chân dài mà công tử thì chiều cao không được... dài lắm. Vì vậy, khi đi với nhau, công tử buộc người mẫu phải đi sau mình vài bước chân để thiên hạ đỡ... dòm ngó. Mà cũng có cần gì đâu, công tử chỉ cần có tiền, người mẫu chỉ cần vừa có nhan sắc lại nổi tiếng là có thể kết đôi được. Cô người mẫu này từng đạt giải hoa hậu qua ảnh của một tờ báo dành cho phụ nữ tổ chức. Yêu đương chưa được bao lâu, đột ngột công tử “phế” người mẫu này và cặp với một cô diễn viên điện ảnh khác. Cô diễn viên này xinh hơn hoa.
Hàng loạt bức ảnh của công tử phố núi và người tình mới được cư dân mạng truyền cho nhau xem. Ai cũng bảo công tử tốt phúc, nhưng cũng có kẻ lạnh lùng phán: “Tiền nó có khi nhiều không bằng lá trong vườn nhà tao”. Đang yêu, công tử phố núi cho nàng đi du học. Không biết công tử có tính toán gì chuyện “đạp một phát cho người yêu nó xa mình” hay không, chỉ biết rằng đi du học chưa được bao lâu, cô diễn viên này nhanh chóng về Việt Nam học tại một trường quốc tế để có thời gian kèm cặp công tử phố núi. Công tử Bạc Liêu ngày ấy đốt tiền cho người đẹp tìm nhẫn, còn công tử phố núi tốn hàng đống tiền cho người yêu đi du học, cũng chưa biết ai đã hơn ai?
Mặc cho cô nàng diễn viên điện ảnh về nước kèm mình, công tử vẫn vô tư xây biệt thự trị giá cả chục tỷ đồng.. tặng cho một cô người mẫu kiêm ca sĩ khác. Cô diễn viên kia trước tình cảnh ấy chỉ biết lặng lẽ “em sẽ là người ra đi”. Song song với thời điểm này, dòng xe triệu USD bắt đầu xâm nhập thị trường Việt Nam. Hàng loạt thương gia sắm xe triệu USD để nhằm vào mục đích kinh doanh. Công tử thì lặng lẽ hơn, sắm xe triệu USD để thiên hạ biết rằng mình không thiếu tiền.
Cuộc chạm trán của công tử phố núi và công tử Sài thành khiến giới thiếu gia của đất thành phố "vãi cả linh hồn". Công tử thì vẫn là công tử. Nhưng cũng không chắc là những trò của công tử thì thiếu gia không làm được. Mà có khi, thiếu gia còn có những “đẳng cấp" rất khác lạ so với công tử. Dẫu rằng, những đẳng cấp ấy thỉnh thoảng mới xuất hiện.
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu
( vjk riêng cho sr 3by tứ phố núi
)